Fri Feb 03, 2012 1:41 pm
Có phải vì vết thương này âm ỉ quá lâu
Nên đôi khi ta không còn biết cảm giác đau là gì nữa…
Có những lần bỏ quên thói quen đợi chờ ai từ bên ngoài cánh cửa.
Để mặc lòng mình vôi vửa tháng năm…
Đã từng có những bước chân lướt nhẹ, âm thầm
Đã từng đến từng đi từng yêu thương nhau say đắm
Và cũng từng để lòng mình rớt rơi vào trong khoảng lặng…
Để mặc mỗi người thoa dịu vết đau…
Có những tháng ngày ngỡ chết trong nhau
Từng đau điên cuồng chỉ muốn tựa vai ai kia mà khóc
Rồi lại có những lần bước chân mình đơn độc.
Ngoái lại con đường, vẫn thấy thênh thang…
Đâu phải vì nắng vì mưa, vì những điều vị kĩ, ta không màng!
Đâu phải vì tháng năm chưa đủ dài để mình hiểu nhau thật rõ
Ký ức xa xưa ta vứt vào một xó
Lắm lúc lau chùi cho quá khứ tinh tươm…
Ta có còn biết đau cho những tháng năm chỉ có bạn là: nỗi buồn.
Tự khóc tự cười tự kể những điều cho chính mình nghe một lần nữa.
Giữa đêm khuya ta nhóm nhem một ngọn lửa
Soi rọi lòng mình, soi thấu những cuộc tình sau…
Và tự hỏi lòng mình…
…………. có còn biết đau?
Nên đôi khi ta không còn biết cảm giác đau là gì nữa…
Có những lần bỏ quên thói quen đợi chờ ai từ bên ngoài cánh cửa.
Để mặc lòng mình vôi vửa tháng năm…
Đã từng có những bước chân lướt nhẹ, âm thầm
Đã từng đến từng đi từng yêu thương nhau say đắm
Và cũng từng để lòng mình rớt rơi vào trong khoảng lặng…
Để mặc mỗi người thoa dịu vết đau…
Có những tháng ngày ngỡ chết trong nhau
Từng đau điên cuồng chỉ muốn tựa vai ai kia mà khóc
Rồi lại có những lần bước chân mình đơn độc.
Ngoái lại con đường, vẫn thấy thênh thang…
Đâu phải vì nắng vì mưa, vì những điều vị kĩ, ta không màng!
Đâu phải vì tháng năm chưa đủ dài để mình hiểu nhau thật rõ
Ký ức xa xưa ta vứt vào một xó
Lắm lúc lau chùi cho quá khứ tinh tươm…
Ta có còn biết đau cho những tháng năm chỉ có bạn là: nỗi buồn.
Tự khóc tự cười tự kể những điều cho chính mình nghe một lần nữa.
Giữa đêm khuya ta nhóm nhem một ngọn lửa
Soi rọi lòng mình, soi thấu những cuộc tình sau…
Và tự hỏi lòng mình…
…………. có còn biết đau?