Fri Dec 09, 2011 9:21 pm
Nhớ…
rồi chỉ để bơ vơ
Ôm, mang mãi những vương tơ mấy mùa
Trách lòng mộng tưởng cung thừa
Lại thương mình thuở…
đón chờ đường mưa
Đêm…
hao gầy úa vần thơ
Trăng, sao
giờ cũng ngẩn ngơ cơn sầu
Gối chăn nhàu nhĩ niềm đau
Bao cơn mơ lạ
tựa nhau khóc dài
Ngày …
buông câu hát lạc loài
Gieo vào hồn lắm nỗi dài gió giông
Phố chiều nắng kịp tắt không?
Tiêu điều
xơ xác…
mông lung cõi tình
rồi chỉ để bơ vơ
Ôm, mang mãi những vương tơ mấy mùa
Trách lòng mộng tưởng cung thừa
Lại thương mình thuở…
đón chờ đường mưa
Đêm…
hao gầy úa vần thơ
Trăng, sao
giờ cũng ngẩn ngơ cơn sầu
Gối chăn nhàu nhĩ niềm đau
Bao cơn mơ lạ
tựa nhau khóc dài
Ngày …
buông câu hát lạc loài
Gieo vào hồn lắm nỗi dài gió giông
Phố chiều nắng kịp tắt không?
Tiêu điều
xơ xác…
mông lung cõi tình