Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Change background image
Lady Killer Band

WE ARE DEVIL MDG



Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Thu Dec 08, 2011 5:11 pm
sequoia

Supper Moderator

Thật sự giờ tôi không biết mình đang đi trên con đường nào nữa. Con đường đợi chờ chăng? Hay là một ngõ cụt? Tôi chẳng biết nữa! Thật sự giờ tôi rất hoang mang! Tôi mệt! Và tôi muốn dừng!
Nhưng người ơi! Cớ sao, cớ sao lại níu kéo tôi làm gì! Cớ sao lại vực tôi dậy ngay lúc tôi sắp ngã quỵ! Không! Tôi không ngã quỵ đâu! Chỉ là tôi muốn cho trái tim mình 1 phút được nghỉ ngơi! Rồi tôi sẽ bước tiếp, chắc chắn là vậy! Nhưng là ở con đường khác! Tôi không muốn mình cứ mãi lạc lối trên con đường đợi chờ này!

Thà lúc đó, người để tôi buông và người cũng buông!
Sao lại níu tôi! Sao lại bảo tôi chờ! Sao lại dỗ dành tôi!
Vết thương ấy chỉ mới nguôi ngoai, giờ người lại xé tung nó! Nó đau! Thêm 1 lần nữa, nó đau!
Thà cứ để nó vậy đi, để rồi nó tự chữa lành, để rồi nó trở lại bình yên.
Sao người lại đến để rồi làm nó đau!

Tôi thấy thương chính mình người à!

Tôi lại càng ghét bản thân mình hơn nữa!
Sao lúc ấy lại mềm lòng, sao lúc ấy không dứt khoát, sao lúc ấy không buông tay…?
Tôi thuơng tôi! Tôi lại thương người nhiều hơn người à!

Tôi cứ sợ, tôi cứ nghĩ, rằng nếu mình buông tay, không chỉ mình tôi ngã, mà cả người cũng vậy! Rồi người sẽ đau! Mà tôi chẳng muốn điều đó chút nào!

Tôi cố an ủi, tôi cố làm vui chính mình bằng những suy nghĩ, những ước hẹn mà người nói với tôi.Tôi thấy tội nghiệp mình vô cùng!

Nhưng tôi nghĩ cho người nhiều hơn người à! Tôi ở lại, chẳng phải vì mình tôi, chẳng phải vì lâu nay tôi chờ người, mà vì tôi sợ làm người hụt hẫng, làm người đau! Vì tôi biết nỗi đau trong mình là gì, nên tôi không muốn người cũng vậy! Tôi không thể tàn nhẫn với chính tối và hơn thế nữa là với người!

Uh, tôi nhớ, nhớ rằng giữa tôi và người cũng có khoảng thời gian chia sẻ, quan tâm nhau người nhỉ! Dù nó chẳng là mấy so với những tháng ngày tôi mòn mỏi ngóng trông người!

Người chẳng biết đâu, trong những lúc cùng người trò chuyện, cùng người cảm thấy niềm vui sướng ấy, tôi đã sợ biết bao! Vừa vui, tôi vừa sợ! Trớ trêu lắm người à! Có ai như tôi không hỡi người! Tôi sợ nó vụt qua nhanh chóng khi tôi chưa chạm đến được!

Tôi những tưởng mọi đau khổ rồi sẽ qua đi. Người cũng bảo rằng từ nay sẽ khác! Rằng người muốn mang hơi ấm, làm tan băng trái tim tôi. Tôi mong!

Nhưng được mấy ngày hỡi người! Tôi phải nói vậy, vì nó thực là vậy!
Người chỉ vồn vã đến bên tôi, kéo tôi lại. Và rồi buông tay…
Người có biết rằng người nhẫn tâm lắm không???

Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ! Tôi vẫn 1 mình chờ đợi, tôi vẫn 1 mình ngóng trông người! Giọt nước mắt kia vẫn rơi. Nỗi buồn kia vẫn chảy. Và nỗi đau thêm dài!

Thôi người ơi! Giá mà lúc đó người để tôi buông, có lẽ giờ này tôi chẳng phải đau nhiều đến thế này!

Tôi cũng muốn cho người thời gian. Tôi cũng muốn cho cả hai một cơ hội. Nhưng cớ sao người cứ khước từ mọi thứ!
Chỉ 1 lời nói, chỉ 1 cử chỉ nhỏ thôi, người không biết rằng người đã đạp đổ, đã gạt bỏ đi tất cả những gì mà tôi và người cùng xây đắp đâu! Dù những điều ấy rất ít, rất nhỏ. Nhưng chính vì nó nhỏ, nó mong manh, nên nó dễ vỡ người ạ!

Giờ tôi xin người, xin người đừng cho tôi lý do để tôi tiếp tục!

Tôi không muốn đau nữa đâu! Tôi mệt rồi người à! Tôi thật sự mệt! … Hiểu cho tôi chứ!
Người biết sao không, khi tôi sắp ngã, người kéo tôi dậy, nhưng tôi chưa kịp đứng lên, người đã buông tay, để mặc tôi ngã nhào… Đau lắm người ơi!

Sao lúc trước không để tôi ngã, rồi tôi sẽ tự đứng lên, khi đó chẳng cần tay người nắm, tôi cũng vững vàng mà bước tiếp.

Sao người lại nâng tôi dậy, để tôi cần đôi tay người nắm mãi, rồi giờ đây 1 khi người buông tay, tôi ngã! Cái ngã này đau gấp trăm lần cái ngã trước người ơi!

Xin người! Nếu có yêu thương, xin đừng làm nổi đau của tôi thêm dài nữa mà hãy đem đến cho tôi sự bình yên, cho tôi niềm hạnh phúc mà tôi xứng đáng được nhận!

Xin người! Nếu người cảm thấy khó mà mang đến cho tôi yêu thương, thì hãy để tôi đi.
Hãy để tôi buông …

Cái gì không phải là của mình, mãi mãi sẽ không là của mình, dù ta có cố găng bao nhiêu đi nữa!


Hãy biết từ bỏ, hãy buông để cho nhau lối đi riêng! Rồi một ngày, hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai biết yêu thương và trân trọng yêu thương

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà sequoia
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết