Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Change background image
Lady Killer Band

WE ARE DEVIL MDG



Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Tue Dec 13, 2011 9:00 pm
Lee Yoo
Lee Yoo
Lee Yoo

Thành viên chính thức

Tôi mất anh. Vừa mới đây thôi anh
đã chia tay tôi. Những lời nói nhẹ nhàng nhưng là một con dao đang cứa
nát trái tim nhỏ bé của tôi. Nó đang rỉ máu, tôi cảm nhận được thế. Lý
do của anh khiến cho tôi không thể nào không đồng ý, ừ thì là anh cần
tập trung học. Mà nếu có phải là một lý do nào khác nữa thì tôi cũng sẽ
buông. Tuy đau thật nhưng tôi không phải là đứa con gái thấp hèn đến
độ phải cầu xin, níu kéo quay trở lại.


Cố gắng lê lết cái bước chân nặng nề này về
đến nhà. Và mưa. Ngửa mặt lên trời để cho những giọt mưa làm ướt đẫm
khuôn mặt tôi. Tôi sợ cái cảm giác cô đơn và lạnh lẽo này sẽ khiến tôi
khóc, nên làm như vậy có thể sẽ giấu được những giọt lệ cay. Khẽ bỏ tay
vào túi áo khoác và bước đi. Có cái gì đó mặn mặn trên khóe môi. À, vậy
là tôi đã khóc. Chợt có một cơn gió nhẹ lướt qua, rét! Anh cũng vậy đã
đi qua tôi thật rét như thế.


Tình yêu đầu của tôi đấy. Tôi và anh ta đã
yêu nhau được một năm. Tôi còn nhớ cái khoảnh khắc anh nắm tay và kéo
tôi ra cơn mưa. Và anh nói: “ Ướt rồi nhé! Vậy thì anh có quyền ôm em
phải không”. Tôi khẽ cười cho cái hành động dường như là tâm thần nhưng
đã làm cho tôi rung động của anh. Thế là anh ôm tôi và nhẹ nhàng anh
nói: “ Hãy để anh che chở cho em như thế này đến hết cuộc đời nhé!”. “
Ừ”. Và chúng tôi đã yêu.


Vừa về đến nhà tôi chạy thẳng vào phòng mình,
bỏ mặc những lời hỏi han của bố mẹ. Tôi không phải là một đứa hư hỏng,
bất hiếu gì, chỉ là tôi muốn được yên lặng. Thế thôi! Đóng chặt cửa
lại, tôi ngồi gục xuống và khóc. Tự an ủi mình rằng nếu mình yêu anh
thì nên để anh học hành, đúng đấy nhưng vẫn cứ nhói. Tim à! Đừng đau
nữa, thôi rỉ máu đi chẳng lẽ mày muốn máu chảy hết ư?


…………………………………………� �…………………………………………� ��……

- Anh à! Em vừa mơ thấy anh chia tay em đấy!

- Mình chia tay em nhé!
- Sao anh biết giấc mơ của em là anh nói thế?


- Anh cần tập trung học, lại sắp thi rồi, mong
em thông cảm cho anh.


- Anh nói gì vậy???

-…

- ANH ĐỪNG ĐI !!



…………………………………………� �…………………………………………� ��……



“ Á!” – là mơ. Tôi đã khóc và đã ngủ khi nào
tôi không biết. Ngước lên nhìn đồng hồ. “ Oái! Mình phải gọi điện thoại
cho anh nữa. À mà không cần, mình chia tay anh rồi, đúng hơn là anh
chia tay mình rồi.” Tôi cần tắm. Những tia nước ấm áp đã làm cho tôi
thoải mái hơn. Vô tình bàn tay tôi chạm lên cổ, nơi chiếc dây chuyền mà
anh tặng đang yên vị. Lại đau. Lại khóc. Lại nhớ anh.



Tôi online vì tôi cần được ai an ủi. Không có
ai. Hôm nay sao ấy nhỉ mọi người bỏ lơ tôi. Anh bỏ tôi, bố mẹ giờ cũng
không gọi toi xuống ăn cơm và giờ list friends thì đen ngủm. Phải
chăng thế giới đang muốn vứt tôi đi? Chắc vậy. “ Ring Ring Ring Ring…”
là điện thoại tôi. Tôi chả buồn nhìn xem là ai.


- Alô!

- Lạy chúa, mày biết tin gì chưa?

- Gì?

- Người yêu lí tưởng của mày bắt cá hai tay
rồi. Nó quen con nào bên trường nó kìa.


Tắt máy cùng những giọt nước mắt. Tôi cắn
chặt môi mình đến độ nó bật máu ra. Vậy là anh nói dối. Giả dối tất. Học
hành ư? Nếu vậy thì con nhỏ kia sẽ là “ đôi bạn học tập” với anh rồi.
Đểu cáng. Anh thay lòng đơn giản vậy thôi.


Tôi không phải một kẻ thất hứa. Tôi sẽ giữ
lời hứa mà khi xưa tôi chấp nhận yêu anh. Lời hứa nào à? Tôi viết ra rồi
đấy. Lặng lẽ nhìn chính tôi trong gương, đứa con gái bị yêu anh tha
thiết. Run run. Một đường nhẹ. Máu, nó đang chảy. Phải tôi đang tự tử
đấy! Không phải vì yêu anh quá đâu, chỉ vì tôi cần giữ lời hứa sẽ để anh
che chở tôi suốt đời thôi. Anh không còn che chở tôi nữa vậy thì đã
đến cuối cuộc đời tôi rồi. Hay là tôi đang nói dối cũng nên. Nắm chặt
sợi dây chuyền, tôi… hận anh.




…………………………………………� �…………………………………………� ��……



Ánh sáng. Tôi lên thiên đường cơ à? Tôi sẽ là
thiên thần. Tôi sẽ gặp Chúa. Liệu Người có giúp tôi trừng trị anh
không? Tôi mở mắt và phát hiện ra rằng: tôi đang tưởng tượng. Khẽ nhìn
quanh căn phòng, một màu trắng. “ Két” – cửa mở ra, một chàng trai…
đẹp. Anh nhìn tôi, cười và nói:


- Em tỉnh rồi à,Ly? Em đã ngất suốt hai ngày.

Tôi tên là Ly và anh biết tên tôi.

- Em đang ở đâu vậy …?

- Cứ gọi anh là Hải, em đang ở bệnh viện và anh
là bác sĩ của em.


- Bố mẹ em đâu? Em sao thế này?

- Bố mẹ em vừa về. Mà em không nhớ mình đã làm
gì sao?


Tôi làm gì ư? Tự tử, tôi đã tự tử và chưa
chết.

- Vậy là em còn sống.

- Phải, em may mắn lắm đấy cô bé ạ! Nếu bố mẹ
em không kịp đưa em vào đây thì chắc em đã lên thiên đàng rồi. À mà
không, phải xuống địa ngục chứ.


- Địa ngục? Tại sao?

- Em không biết là tư tự là mang tội giết người
à? Giết mình cũng là tội, nặng lắm đấy!


Tôi im lặng, quay về phía cửa sổ nhìn những
tia nắng. Tôi chưa chết. Chúa không muốn tôi chết vì anh ư?


- Cậu ta không đáng để em bỏ gia đình, bạn bè
mình và giã biệt cuộc sống này đâu.


- Anh biết! – tôi ngạc nhiên khi nghe thấy Hải
nói như thế. Anh ấy có phải là người không?


- Ừ. Chỉ là một cô bạn của em đến thăm em và
khóc ròng lên nói là lỗi do mình đã nói chuyện người yêu em quen một cô
gái nào đó.


Thì ra là vậy. Và tôi khóc, khóc vì mình khờ
quá! Nhưng tôi vẫn yêu anh, vẫn đau và đang khóc. Bỗng Hải đưa bàn tay
lên vuốt nhẹ đôi mi. Nhìn sâu vào đôi mắt anh tôi thấy một điều gì đó.
Điều gì đó rất mờ mờ.


- Cảm ơn anh!

Anh vẫn chưa dừng vuốt ve mi mắt tôi. Thật êm
nhẹ, thật dịu dàng.


- Anh Hải!

- Gì em? – anh khựng lại với vẻ mặt bối rối.

- Không chỉ là…

- À lúc nãy gia đình em nhờ anh đưa điện thoại
cho em khi em tỉnh. Đây!


Khẽ nhìn lướt vào, 82 tin nhắn. Vậy là tôi
không bị bỏ lơ. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong trái tim tôi



Tôi xuất viện, Hải tiễn tôi đi rồi chào tôi
bằng một nụ cười. Hình như đấy không phải là một nụ cười tạm biệt mà là
hẹn-gặp-lại. Chắc tôi nhầm. Bố mẹ không nói gì nhưng tôi biết họ buồn.


- Ăn một chút nữa đi con. – mẹ tôi ôn tồn bảo.

- Con no rồi, con xin phép lên phòng.

- Thôi nó no rồi thì thôi. Nghỉ ngơi đi con. –
bố tôi nói.


- Vâng!

Tôi lên phòng và nằm dài trên giường. Lấy
chiếc điện thoại ra và đọc những tin nhắn. Hầu như là của gia đình và
bạn bè. Chỉ có một tin nhắn rất lạ.


“ Chao em! Hy vong em duoc vui ve va vet
thuong long mau lanh. Neu vet thuong day vo em thi goi cho anh nhe! Anh
se giup em het suc minh. Chuc em luon vui!”


Tin nhắn với cái tên người gửi là “ Bác sĩ
của em”. Lạ thật, trước giờ tôi đâu có lưu số ai với lại số cũng lạ
hoắc. Tò mò tôi gọi đến người đấy.


- Em đang đau à?
Giọng nói này dường như đã được nghe ở đâu rồi
thì phải. Nhưng tôi không nhớ rõ.


- Ai vậy?

- Cái tên trong danh bạ của em đấy. Bác sĩ của
em.


Chẳng lẽ là..

- Là anh ư? Anh là Hải phải không?

- Ừ chính anh!

-Tại sao anh có số em và… và…

- Đơn giản cô bé ạ. Thì gia đình em đưa điện
thoại, anh lấy điện thoại em gọi cho anh, sau đó thì anh lưu số mình vào
máy em.


- Ừ, nhưng mà tại sao anh làm vậy?

- Có lẽ anh nghĩ em cần anh.

- Vậy à!

-Thôi em ngủ đi nhé! Ngủ ngoan vào!

Và “ rụp” Hải tắt máy. Anh ấy nghĩ tôi cần
anh ấy, nực cười tôi giờ chỉ cần người ta thôi. Tôi lại nhớ anh, tôi cần
anh, tôi cần anh. Nhưng anh có cần tôi không? Không! Có lẽ anh biết
tôi tự tử vì anh nhưng không lấy một cuộc gọi hỏi thăm, không một tin
nhắn, thậm chí không một lời nhắn gửi. Vậy mà tôi cần anh đấy, cần cái
tình yêu thừa thôi. Tôi thật giống một con chó mong mỏi miếng xương của
chủ. Ngay bây giờ, tôi sẽ quên anh. Chắc là được thôi, nhưng vết
thương không biết bao giờ lành. Tim tôi có một VẾT THƯƠNG HỞ.



Ánh sáng ban mai đã đánh thức tôi dậy sau một
giấc ngủ say. Cám ơn nắng! Bước vào nhà tắm để làm vệ sinh cá nhân.
Nhìn vào gương, đây là tôi, người con gái đang cố gắng quên anh, người
con gái sẽ quên được anh. Tôi cầm sợi dây chuyền lên, không khóc chỉ
nhói thôi. Giờ đây nó không phải là của tôi nữa. Vậy thì vứt. Chợt điện
thoại tôi vang lên, là Hải.


- Alô!

- Em dậy rồi à?

- Vâng!

- Em có muốn cùng anh đi ăn sáng không?

- Anh không phải đi làm à?

- Hôm nay được nghỉ.

- Nghỉ à? Tưởng bác sĩ thì chỉ nghỉ vào chủ
nhật thôi chứ?


- Thật ra anh chỉ là tập sự.

- Ra vậy.

- Thế em sẽ đi với anh chứ?

- Nếu anh đến đây đón em.

- Anh tới đây!
Tôi sẽ không thắc mắc vì sao Hải biết nhà tôi, chắc anh xem được ở sổ
bệnh nhân. Và việc tôi đi với anh chỉ là một lời cám ơn đã quan tâm
tôi. Phải, chỉ vậy thôi!


Tôi và anh cùng ăn sáng tại một quán cơm tấm
nhỏ. Rất ngon hoặc là do tối tôi ăn ít nên đói, giờ đây ăn gì cũng thấy
ngon. Anh và tôi nói đủ thứ chuyện, trên trời dưới đất. Tôi cảm thấy
nhẹ nhàng khi nói chuyện với Hải. Tôi tâm sự với anh về tôi và người
ta. Anh cũng khuyên tôi đủ thứ.


- Em còn đi học không?

- Hết lớp 12 là em out.

- Vậy đi học một cái gì đó đi. Học nghề cũng
được.


- Em không thích.

- Vậy thì sau này em không định kiếm tiền à.

- Em và bạn sẽ hùm vốn mở một quán rượu nhỏ.

- Vậy thì em cũng nên đi học bartender chứ?

- Ừm, em sẽ xem lại.

Nói chuyện với anh, tôi biết rằng anh đang
học Ngành Y sắp ra trường, anh hơn tôi 2 tuổi, gia đình anh đang định cư
ở Mỹ, anh ở Việt Nam với bác mình vì anh bảo anh yêu Việt Nam. Lý do
nhảm cùn, cứ phải yêu là phải ở lại hay sao?


Hải chở tôi về khi nắng dần gắt. Tôi có cảm
giác ấm áp tuy thời tiết đang nóng nực. Tạm biệt anh tôi lên phòng và
ngẫm nghĩ vu vơ.


“Anh
sẽ là cơn gió chứ,


Sẽ đi qua em như các cơn gió?


Em
không biết, và em sợ,


Sợ anh lại mang nỗi bơ vơ về.”

Ở bên Hải lúc này sẽ là giải pháp tôt. Liệu
tôi có thể xem anh là một cái phao cứu tôi giữa dòng song xiết mà người
ta đã đẩy tôi xuống. LỢI DỤNG, tôi không thích dùng cái ngôn từ đó.
Chỉ là tôi muốn anh giúp tôi quên người ta. Vậy là tôi nhắn tin cho
Hải.


“ Anh co the giup em quen anh ta khong?”

Và anh nhắn tin lại cho tôi.

“ Chac em hieu anh muon gi phai khong? Nhung
anh se giup em. Co khi mot ngay nao do… em hieu ma.”




Hôm nay tôi đi chơi với anh. Vì anh đã hứa sẽ
giúp tôi, nên anh đã rủ tôi đi. Một cuộc hẹn à? Không hẳn. Anh đưa tôi
đi sở thú, nhìn thấy anh hớn hở nhìn những con thú tôi có cảm giác anh
đáng yêu lạ thường. Đi với anh tôi thấy mình thật không xứng tí nào,
chắc tôi tự ti. Hay vì anh đẹp còn tôi thì chỉ khá.


- Em mệt không?

Tôi lắc đầu.

- Chút nữa mình đi coi phim anh nhé! Em muốn
coi phim.


- Được thôi!

Vậy là anh chiều tôi. Chúng tôi coi một bộ
phim hài. Tôi cười sặc sụa với các nhân vật. Cười chảy cả nước. Anh cũng
vậy, cười như một thằng điên. Hai chúng tôi cười như muốn làm banh cái
rạp này vậy. Vui, tôi đang vui.

- Cảm ơn anh.

- Vì sao?

- Em đang vui.

- Vậy thì để anh làm em vui suốt cuộc đời
nhé!


“ Suốt cuộc đời” , tôi lặng lẽ khóc. Coi phim
hài mà khóc, điên nhỉ? Mà tôi khóc vì trái tim vẫn nhớ người ta và vết
thương hở vẫn chưa lành, dù là một chút. Anh quay lại nhìn tôi và
hoảng hốt.


- Em sao thế. Ly!

- Không, chỉ là giống thôi ạ.

- Em nói gì, giống là giống gì?

Tôi khóc lớn hơn và khiến nhiều người quay
lại nhìn. Anh dìu tôi ra ngoài. Tôi kể cho anh nghe, anh nắm chặt tay
tôi và nói:


- Anh không phải là một cơn gió, anh sẽ là bóng
của em. Sẽ theo em suốt từng con đường em đi qua.


Tối hôm ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều về câu
nói ấy của Hải. Là thật chứ, hay sẽ như người ta. Thật làm sao tôi biết
được.


Những ngày qua chúng tôi bên nhau rất vui vẻ.
Anh mua tặng cho tôi một con gấu màu tím, tôi ghét màu này nhưng tôi
vẫn rất hạnh phúc khi nhận con gấu từ anh. Lượn khắp những con phố, ngày
lẫn đêm. Ở bên nhau anh chỉ dám nắm nhẹ tay tôi thôi và điều đó cho
tôi một cảm giác tin tưởng nơi anh. Những ngày anh phải đi làm cả đêm
thì tôi nhớ anh vô hạn. Và tôi phát hiện ra anh có cái tật hay sổ mũi
vào buổi sáng. Tôi dường như quên được cái quá khứ ấy rồi đến khi.


Hôm ấy anh và tôi đi siêu thị. “ Oan gia ngõ
hẹp”, tôi gặp lại hắn ta – người yêu cũ. Hắn đang nắm tay một cô gái,
cô ta đẹp hơn tôi, ăn mặc sành điệu hơn tôi, có lẽ tất cả đều hơn tôi.
Ra vậy, anh ta bỏ tôi để theo đuổi cô gái này, anh ta cũng có mắt đấy
chứ? Tôi lặng người và kêu Hải đi ra nơi này. Leo lên xe, tôi bật khóc.
Anh thấy thế liền hỏi tôi.


- Chuyện gì thế em?

- Anh ta bỏ em vì… vì một cô gái. Cô ta… cô ta
hơn em.


- Em sai rồi. Em mới hơn cô ta. Nếu không sao
anh ta lại đến với em trước. Như vậy là cô ta xài lại đồ cũ của em rồi.


Tôi nín và từ tốn nói với anh.

- Em bị đá mà anh. Như vậy là anh xài đồ cũ của
anh ta đấy!


Anh cười. Cười ư? Anh vô tâm đến vậy sao?

- Sao anh lại cười?

- Vì em vừa mới nhận là tụi mình đang yêu nhau.
Phải rồi. Tôi đã nói thế, tuy không phải là
câu ấy nhưng ý nghĩa cũng tương tự nhau. Vậy là tôi có người yêu mới là
Hải trong khi vết thương ấy vẫn chưa lành. Về nhà tôi ghi status “ Đã
có người yêu”. Và hàng chục cái pm hỏi han đủ thứ. Và cái nick của anh
cũng status “ Ta đang yêu nhau đấy em!”.




Hôm nay anh đến nhà tôi. Bố mẹ tôi nhận ra
anh ngay. Bố tôi nói chuyện với anh rất vui vẻ, ông chắc rất thích anh.
Tôi và mẹ xuống bếp làm đồ ăn. Mẹ khẽ huých tay tôi và nói:


- Con gái mẹ cao tay nhé. Một anh bác sĩ trẻ
đẹp trai. Cậu ta được lắm đấy con à!


Tôi chỉ biết cười mà thôi. Trong bữa ăn không
khí rất ấm áp, như một gia đình thực sự và anh không phải một người lạ
nữa. Kết thúc bữa ăn, anh xin phép được dẫn tôi đi chơi. Trên đường
chỉ anh và tôi, những con đường đang ngủ yên, những con phố đang say
giấc.

- Bố mẹ em thân thiện nhỉ? Anh vui lắm!

- Em cũng vậy!

- Này em.

- Vâng!

- Em vẫn đau chứ?

Câu hỏi của anh làm tôi thật khó nói. Đau ư?
Vẫn còn, nhưng lại nói với anh là vẫn còn đau sao. Đồng nghĩa với việc
là tôi yêu anh nhưng vẫn nhớ đến người khác.


- Không sao đâu em cứa nói thật. – như anh đang
đọc được suy nghĩ của tôi.


- Thật ra thì… có anh ạ.

- Vậy là vết thương chưa lành à?

- Em nghĩ vậy, vết thương hở khó lành lắm.

- Vậy thì phải khâu lại vết thương đó.

- Anh sẽ khâu cho em chứ?

- Tất nhiên!

Hạnh phúc. Rất hạnh phúc.

- Em này, có lẽ hai tuần nữa anh phải đi.

- Anh đi đâu?

- Đi Mĩ.

- Thăm gia đình à?

- Một phần là vậy.

- Đi bao lâu hả anh?

- Bốn năm. Anh đi du học em à.

- Cái gì?

Tôi như chết lặng khi nghe anh nói thế. Lại
rời bỏ tôi. Một người nữa.


- Anh hứa sẽ về bên em, em chờ anh nhé!

- Anh đưa em về nhà.

Vào phòng tôi khóc thảm thiết. Hứa ư? Lừa
đảo. Sao anh ta có thể làm vậy với tôi mà. Đau càng thêm đau. Vết thương
càng ngày càng lở loét. Tôi ngất đi trong những giọt nước mắt.




Trong hai tuần đó tôi đã không lien lạc gì
với anh nữa. Tôi xóa số anh, không nhận một cuộc gọi hay tin nhắn nào từ
anh, tôi chặn nick anh. Anh có đến nhà gặp nhưng tôi bảo bố mẹ mà cho
anh vào là tôi nhảy lầu ngay. Và thế anh đã đứng suốt đêm để có thể gặp
tôi. Thương anh lắm nhưng tôi không thể nào nghe anh nói gì nữa. Tôi
không muốn nghe. Và rồi đến ngày cuối cùng, cái ngày mà anh phải đi, anh
đã tạo một nick lạ và nhắn tin cho tôi.


“ Anh xin loi em. Anh khong muon lam em ton
thuong nhu vay, em hieu cho anh. Anh se ve, se ve de khau lai vet thuong
ho cua em. Anh yeu em nhieu lam Ly a. Em hay cho anh nhe. Ngay mai anh
se bay luc 7 gio toi, co the em se khong tien anh dung khong, nhung
anh se cho em den het gio. Em o lai nhe. ANH YEU EM.”


Phải, tôi đã không ra tiễn anh. Mặc xác. Tôi
không quan tâm. Nhìn thấy con gấu anh tặng tôi. Tôi khẽ khóc, tôi yêu
anh, yêu nhiều hơn người yêu cũ. Tôi cầm con dao lên. Tôi không tự tử.
Mà là tôi xé xác con gấu ấy ra. Nhìn con thú tanh bành, tôi không nỡ nên
đã đem nó đi khâu lại. Tôi sẽ chờ anh chứ. Bốn năm, ai biết được
chuyện gì sẽ xảy ra. Và giờ nay chắc anh đã bay rồi.



BỐN NĂM SAU.



Sau những ngày đau đớn vì nỗi nhớ anh cứ dày vò.
Tôi và bạn tôi cuối cùng đã mở được
một quán rượu.
Tôi
học một khóa batender và có bằng bartender loại giỏi. Song, trái tim
vẫn yêu anh dù cố gắng quên.




Hôm nay quán lu bu quá, tôi phải vật vã lắm
mới cầm cự đến bây giờ. Giờ thì đang vắng khách. Chỉ có vài ba người.


- Cho một ly Remy Martin nhé, cô bé!

- Có ngay đây.

- Vết thương sao rồi.

- Anh nói gì cơ.

- Vết thương hở còn nặng không?

“ Xoảng” – tôi làm rơi chai rượu vỡ tan tành.


- Anh!



Anh đang đứng trước mắt tôi, hoang mang cực
độ. Đó là Hải kẻ làm tôi tin vào tình yêu và kẻ làm tôi đau đớn tột
cùng. Vậy là anh đã giữ đúng lời hứa, anh đã về. Tôi đang mơ ư?


- Chưa trả lời câu hỏi của anh đấy!

- Bây giờ thì nó đã lành rồi, nhưng…

- Nhưng sao?

- Nó để lại sẹo anh ạ!

- Để anh chữa vết sẹo đó.

- Vâng!

SƯU TẦM

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Lee Yoo
Trả lời nhanh
Tue Dec 13, 2011 9:15 pm
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn

Người Sáng Lập

Hay,like
https://ladykillerband.forumvi.com

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Jack.Nguyễn
Trả lời nhanh
Wed Dec 14, 2011 6:43 pm
sequoia.clover
sequoia.clover
sequoia.clover

Supper Moderator

chưa đọc mà sao hoa mắt quá

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà sequoia.clover
Trả lời nhanh
Thu Dec 15, 2011 1:01 pm
kenBB
kenBB
kenBB

Supper Moderator

dài, sao màu mè khó đọc vậy Vết thương hở. [ Anh không phải là một cơn gió, anh sẽ là bóng của em... ]  1447589260

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà kenBB
Trả lời nhanh
Mon Dec 19, 2011 7:00 pm
Lee Yoo
Lee Yoo
Lee Yoo

Thành viên chính thức

Jack ~~> tks nhé
Dương ~~> ặc, chắc tại chữ hơi nhỏ..
Ken ~~> không biết cách tận hưởng..

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Lee Yoo
Trả lời nhanh
Mon Dec 19, 2011 7:02 pm
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn

Người Sáng Lập

Lee Yoo đã viết:Jack ~~> tks nhé
Dương ~~> ặc, chắc tại chữ hơi nhỏ..
Ken ~~> không biết cách tận hưởng..
Không sao đâu bạn,chữ vậy là được rồi,mấy đứa kia nó không biết thưởng thụ thơ đó.
https://ladykillerband.forumvi.com

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Jack.Nguyễn
Trả lời nhanh
Sponsored content

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Sponsored content
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết