Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Lady Killer Band
Chào mừng bạn đã đến với diễn đàn Lady Killer Band,
Nếu bạn đã có tài khoản thì xin mời bạn Đăng nhập
Nếu bạn chưa có tài khoản thì xin mời bạn "Đăng kí"
Change background image
Lady Killer Band

WE ARE DEVIL MDG



Go downThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Wed Dec 21, 2011 8:59 pm
Lee Yoo
Lee Yoo
Lee Yoo

Thành viên chính thức

- Anh, anh sẽ yêu em trong
bao lâu?
- Anh sẽ yêu em trong một ngày.
- Gì cơ? Mấy ngày?
- Một ngày.
- Một ngày?
- Ừh, một ngày.
Đôi mắt tròn xoe ngân ngấn nước, cái mũi xinh xinh nhăn lại, khóe môi
cong lên ngúng nguẩy, em nhìn tôi hờn dỗi, gương mặt thất vọng thấy
rõ...
- Em biết ngay mà, anh chẳng thương em gì cả...
Hai tay vung vẩy như con nít, em quay ngoắt lưng về phía tôi, không thèm
nói chuyện nữa.
- Anh đã nói hết đâu nào?
Tôi vòng tay ôm qua vai, kéo em sát vào lòng. Em khẽ lách mình, chống
nạnh nhìn tôi.
- Vậy sao nữa? Anh chưa nói xong cái gì?
Tôi bật cười trước cái trẻ con đáng yêu của em, lại kéo em vào lòng, nói
khe khẽ...
- Anh sẽ yêu em trong 1 ngày... là ngày anh còn sống.
Em đánh nhẹ vào vai, rồi cũng chịu ngã mình, yên vị trong vòng tay
tôi...
Gió thổi lồng lộng khiến người ta có cảm giác bồng bềnh, tiếng piano từ
đâu vọng tới, bản Kiss the rain dịu dàng rót vào không gian như một nụ
hôn ấm ngọt, rồi nhẹ nhàng tan dần vào ánh chiều tà loang loáng đang dần
buông.
♥♥♥

Huế những ngày gần Tết thật đáng ghét, thời tiết khó chịu đến phát bực.
Mưa dầm dề, dai dẳng, trời lạnh đến nao lòng... Ngồi trùm mền bên laptop
suốt buổi sáng, Uyên thấy mình thật nhàm chán, hết yahoo lại đến
facebook rồi lại yahoo, cuối cùng vẫn lại là facebook. Quá tẻ nhạt cho
một buổi sáng chủ nhật rảnh rang. Ngoài trời mưa vẫn rơi lắc rắc, gió
rít từng cơn lạnh buốt... Nhón tay lấy mấy cái bánh quy, nhấp vài ngụm
sữa nóng, Uyên quyết định đứng dậy vươn vai, khoác áo, mang găng tay,
quàng cái khăn len to đùng“ Ra ngoài thay đổi không khí một tí.”
Phố xá vắng vẻ, trời mưa lạnh khiến người ta chỉ muốn lười biếng cuộn
mình trong chăn. “Mình điên thật.” Uyên kéo lại cái khăn quàng cổ vừa
nghĩ thầm. Lang thang trên con đường trắng xóa, để cho những hạt mưa
lành lạnh lất phất vào mặt, để cho gió nghịch ngợm với mấy lọn tóc, Uyên
ngước nhìn bầu trời loang lổ với những mảng trắng xám đan xen... “Vẫn
chưa đủ lạnh hay sao?”...Uyên tạt vào quán café quen thuộc. Quán café
nhỏ xíu nằm ở cuối con đường, không bao giờ quá đông khách. Uyên thích
không gian nhỏ nhưng ấm cúng ở đây, thích chị chủ quán dễ mến có đôi mắt
biết nói, thích vị cacao kem sữa ngọt lịm, thích giai điệu piano thanh
thoát... Tuần nào Uyên cũng đến đây, dù bận rộn hay mưa gió thế nào,
Uyên vẫn đến. Có lẽ chị Yến nói đúng: “Uyên ghiền cacao kem sữa ở đây
mất rồi.”... Uyên thổi nhè nhẹ cho làn khói phả vào mặt, hơi ấm thấm dần
vào những ngón tay lạnh cóng, hai má đỏ ửng. Chị Yến im lặng quan sát
nó, rồi khẽ mỉm cười, tay lướt nhẹ trên mấy phím đàn đã ngả màu ngà ngà
của cây piano cũ... bản The Dream... Qua ô kính tròn, Uyên thấy những
chiếc ô trôi vô định lạc lõng rồi gần như biến mất vào góc phố đầy mưa
xám ngắt. Ánh sáng mờ nhạt, tiếng đàn du dương phả vào không gian 1 màn
hơi huyền ảo... Một ánh mắt, một nụ cười... nhẹ lướt quá tâm trí. Uyên
giật mình nhận ra, đôi mắt mình ướt nhoèn từ lúc nào... “ Chị Yến, chị
có thể chơi tặng em bản Kiss the rain được không?...”
♥♥♥

Chiều Venice mang một vẻ ảm đạm đến thê lương. Ở một mình trong cái
thành phố của tình yêu thì nỗi cô đơn bỗng trở nên quay quắt đến nghẹn
ngào. Những lúc như thế này người ta dễ cảm thấy trống rỗng. Tôi mệt mỏi
đẩy đống sách vở ngổn ngang trên bàn sang một bên. Bật máy tính. Tấm
ảnh em chụp với tôi hiện lên màn hình. Em đang cười, nụ cười ấm áp làm
tim tôi chợt thắt lại... Sắp Tết rồi, thời tiết bây giờ chắc là lạnh
lắm, không biết giờ này em đang làm gì nhỉ? Chắc lại lang thang trên con
đường quen thuộc, lại ghé vào quán café nhỏ nơi cuối đường, lại áp hai
bàn tay vào ly cacao kem sữa để lấy hơi ấm... Tôi khẽ nhắm mắt... tưởng
tượng... Học hành, thi cử, part time cuốn lấy cuộc sống của tôi, hình
như đã lâu lắm, tôi không kiểm tra e-mail...
...
“ Anh à, trời bắt đầu chuyển mùa rồi đó, thời tiết dễ chịu lắm. Lành
lạnh, thỉnh thoảng có mưa phùn nữa. Thích lắm! Sắp đến Noel rồi anh nhỉ,
chắc ở chỗ anh lạnh lắm phải không? Anh nhớ mặc áo ấm đó, quàng khăn
nữa, nhớ quàng cái khăn em tặng đó!...
Em nhớ và yêu anh nhiều lắm...”
...
“ Em nhớ anh đến phát điên lên được! Em biết anh đang học thi nên không
liên lạc nhiều, em chỉ muốn anh biết em vẫn luôn nhớ anh vô cùng, yêu
anh nhiều!
P/S: Anh đừng thức khuya quá nghe, cũng đừng uống café nhiều nữa đó. Nhớ
giữ gìn sức khỏe nghe anh.”
...
“ Còn chưa đến 20 ngày nữa là Tết rồi, anh sẽ về chứ? Nhớ anh chịu không
nổi, trời lạnh lắm anh ạ, nhìn dòng người tay trong tay trên phố mà em
tủi thân đến phát khóc. Ghét anh quá đi, làm người ta khóc hoài thôi. Àh
mà không, thương còn không đủ lấy đâu thời gian mà ghét, em không ghét
anh chút nào cả, chỉ nhớ và yêu anh rất nhiều thôi. Anh yêu à, mau mau
về bên em anh nhé.”
...
Tôi đọc lần lượt từng mail em gửi, hơn 30 mail chưa đọc... Chợt một mail
nữa lại đến. Tôi vội vàng mở ra xem. Nội dung thư để trống, chỉ có 1
file đính kèm... Giai điệu trầm mượt chậm rãi vang lên, bản Kiss the
rain mà em và tôi yêu thích, bản nhạc mà ngày ấy chúng tôi đã nghe, ngày
tôi có giấy báo du học...
♥♥♥

Không khí những ngày cuối năm rộn ràng vội vã. Nhìn mọi người đi đi lại
lại trên dòng đường tấp nập, cười cười nói nói, lòng Uyên cũng lâng lâng
kì lạ. Trời vẫn còn se se lạnh, cơn mưa xuân lất phất nhẹ nhàng. Uyên
lại thả mình trên con đường nhỏ quen thuộc. Mưa đọng thành từng giọt
trên những ngọn lá, nắng chiếu sáng lấp lánh. Hít một hơi thật sâu. Uyên
nghe thấy vị Tết trong gió. Dễ chịu thật. Ngồi vào chiếc ghế đá ven
đường, Uyên khẽ nhắm mắt, tựa vào thành ghế, nắng nhẹ, mưa phùn, gió dìu
dịu... Một bàn tay lớn chợt nắm lấy tay nó, siết nhẹ rồi cho vào túi
áo, bàn tay ấm áp, quen thuộc đến ngọt ngào. Nắm chặt lấy tay anh, Uyên
mở bừng đôi mắt. Một nụ hôn dài, ấm nóng, bỏng rát đôi môi. Nó ôm chầm
lấy anh như sợ hình bóng ấy sẽ tan biến như bao lần trong giấc mơ. Tiếng
piano thanh thoát vang lên nhè nhẹ từ một quán café nào đó bên đường...

♥♥♥

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Lee Yoo
Trả lời nhanh
Wed Dec 21, 2011 9:04 pm
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn
Jack.Nguyễn

Người Sáng Lập

hay quá,cảm động quá .hix,like
https://ladykillerband.forumvi.com

Thích

Báo xấu [0]

Gửi một bình luận lên tường nhà Jack.Nguyễn
Trả lời nhanh

Về Đầu TrangThông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

  

« Xem bài trước | Xem bài kế tiếp »

Bài viết liên quan

    Quyền hạn của bạn:

    Bạn không có quyền trả lời bài viết